CÓ MỘT CON ĐƯỜNG

Nói đến Giêng Thùng, là người làng Tràn ai cũng biết. Có con đường từ ngoài đồng từ đường trục vào làng đi qua giếng để ra bờ sông Nhật Lệ. Ai đã từng đi qua một lần đều không thể quên, một đoạn đường ngày trước quanh co, lầy lội, âm u mà tụi trẻ chúng tôi cho rằng có ma, con đường vào những năm cuối 70 và đầu 80 của thế kỷ XX có nhiều người già ở.

LÀNG TÔI, NỖI NHỚ VÀ THƠ.

 
                                                        Nguyễn Mậu Trường.
Tôi mơ màng nhớ về thuở cha ông lập nghiệp, không biết các vị tổ tiên đã lang thang đến những nơi đâu tìm đất sống gầy dựng làng quê…Có lẽ các vị tiên sinh ấy đã tha phương hết nơi này sang nơi khác, cho đến một ngày ngỡ ngàng trước cảnh đẹp nên thơ với nét phát họa như cõi thiên thai, tựa như bức tranh thủy mặc thì các vị ấy đã dừng chân lại nơi dãi đất phong thủy hữu tình nằm bên ven sông Nhật Lệ mềm mại thướt tha như giải lụa, với ngả ba sông hợp lưu của ba dòng sông Nhật Lệ, Kiến Giang và Long Đại hiền hòa hợp lại. Nơi nhìn bên kia là dãy Trường sơn hùng vỹ lại có ngọn núi Thần Đinh vươn lên sừng sửng như con voi đầu đàn hiên ngang dẫn đường phía trước đi lên từ dãy núi Trường sơn huyền thoại…
Nơi phong cảnh nên thơ đó đã tạo nên những con người nông dân lam lũ nhưng hiếu học, quyết tâm vươn lên và hiểu rằng chỉ có việc học mới thoát nghèo và xây dựng được làng quê vươn lên văn minh hiện đại. Từ những tư duy lạc quan đó đã tạo nên không biết bao nhiêu thế hệ sau này thành những Tiến sĩ, kỹ sư, Thạc sĩ, Cử nhân v.v… Những người dân làng Trần Xá luôn chịu khó, chịu thương trong lao động nhưng tính tình lại lạc quan yêu đời và hiếu khách, đã tạo nên một phong cách riêng của người dân Trần Xá…

“HƯƠNG QUÊ” TẬP THƠ CỦA NGƯỜI NHÀ QUÊ

                                                                                    Nguyễn Mậu Trường
Nói đến người nhà quê, trong đầu chúng ta thường hiện lên hình ảnh những người nông dân hiền lành, cần cù lao động. Trong suy nghĩ của nhiều người họ là những người đầu đội trời chân đạp đất, lam lũ trên những đồng ruộng hết đời này qua đời nọ. Và một điều mặc định họ là những người giới hạn về văn hóa, nhiều người chỉ biết đọc biết viết đơn giản, thậm chí có người không biết chữ.

CHUYỆN MỖI NGÀY 

“Lúc ở nhà mẹ là cô giáo
Lúc đến trường cô giáo như mẹ hiền:
Cô và mẹ là hai cô giáo
Mẹ và cô ấy hai mẹ hiền … 

CẢM NGHĨ CỦA EM VỀ QUÊ HƯƠNG HÀM NINH YÊU DẤU

Trang website langtranxa.vn giới thiệu một số bài văn viết về Quê Hương, tình yêu Thầy cô và mái trường từ các bài viết đầy ngây thơ trong trắng vả một mạc của học sinh trường Trung học Cơ sở Hàm Ninh do thầy giáo Nguyễn Đức Thiện cung cấp cho Ban Biên Tập.