LÀNG TÔI, NỖI NHỚ VÀ THƠ.

Xin giới thiệu đến quý vị và các bạn bài viết của tác giả Nguyễn Mậu Trường về tập thơ "Làng Tôi" của nhiều tác giả thơ tại Làng Trần Xá do Nhà xuất bản Văn học ấn hành tháng 11 năm 2020.
Trân trọng.
tho langtranxa.vn
Tôi mơ màng nhớ về thuở cha ông lập nghiệp, không biết các vị tổ tiên đã lang thang đến những nơi đâu tìm đất sống gầy dựng làng quê…Có lẽ các vị tiên sinh ấy đã tha phương hết nơi này sang nơi khác, cho đến một ngày ngỡ ngàng trước cảnh đẹp nên thơ với nét phát họa như cõi thiên thai, tựa như bức tranh thủy mặc thì các vị ấy đã dừng chân lại nơi dãi đất phong thủy hữu tình nằm bên ven sông Nhật Lệ mềm mại thướt tha như giải lụa, với ngả ba sông hợp lưu của ba dòng sông Nhật Lệ, Kiến Giang và Long Đại hiền hòa hợp lại. Nơi nhìn bên kia là dãy Trường sơn hùng vỹ lại có ngọn núi Thần Đinh vươn lên sừng sửng như con voi đầu đàn hiên ngang dẫn đường phía trước đi lên từ dãy núi Trường sơn huyền thoại…
Nơi phong cảnh nên thơ đó đã tạo nên những con người nông dân lam lũ nhưng hiếu học, quyết tâm vươn lên và hiểu rằng chỉ có việc học mới thoát nghèo và xây dựng được làng quê vươn lên văn minh hiện đại. Từ những tư duy lạc quan đó đã tạo nên không biết bao nhiêu thế hệ sau này thành những Tiến sĩ, kỹ sư, Thạc sĩ, Cử nhân v.v… Những người dân làng Trần Xá luôn chịu khó, chịu thương trong lao động nhưng tính tình lại lạc quan yêu đời và hiếu khách, đã tạo nên một phong cách riêng của người dân Trần Xá…
Thế nên không lạ gì ở làng Trần Xá nhiều người làm nhà giáo, nhà báo, nhà văn, nhà thơ…Từ kết quả đó, tập thơ LÀNG TÔI của nhiều tác giả thơ tại làng Trần Xá đã ra mắt quý vị độc giả với biết bao nhiêu niềm tự hào của người dân làng Trần Xá đang sinh sống tại quê nhà, cũng như những người đang xa quê luôn đau đáu nhớ về làng với bao niềm thương nhớ…
Mười ba tác giả thơ trong tác phẩm Làng Tôi phần đông là nông dân và dã luống tuổi nhưng sao họ viết thơ hay đến thế…Tựa như thơ của tác giả Nguyễn Đức Nghĩa với niềm tự hào người dân làng Trần Xá viết trong bài thơ Làng Tôi…
Làng tôi ở cạnh dòng sông
Phù sa màu đỏ, cánh đồng màu xanh
Ngàn năm hương lúa ngọt lành
Rủ con cò trắng về thành ca dao
….
Làng tôi ở phía cuộc đời
Mặn tình nước mắt mồ hôi người làng
Có người ở chốn giàu sang
Vẫn tìm về nhận họ hàng áo nâu
Hoặc như tác giả Nguyễn Thái Khả đã ví thơ như hơi thở theo mình trong cuộc sống trong bài thơ Thơ Với Thọ…
Sống thọ say thơ thật tuyệt vời
Uống thơ khoái trá nhất trần đời
Cao niên cựu giáo còn minh mẫn
Lục bát thơ đường lão cứ chơi
Trong thời kỳ chống Pháp chống Mỹ thống nhất đất nước, đã không biết bao nhiêu hy sinh xương máu của lớp lớp thanh niên thế hệ cha ông, theo lời kêu gọi của Đảng và Chính phủ đã rời bỏ làng quê tham gia bộ đội chiến đấu quét sạch quân thù…Biết bao nhiêu người mẹ, người vợ và những thiếu nữ son trẻ đã tiển đưa con, chồng và người yêu ra chiến trường gian nguy nơi chiến tuyến. Trong vô vàn người phụ nữ ấy có cô giáo Nguyễn thị Lệ Vinh tiễn đưa chồng là Bác sĩ liệt sĩ Nguyễn Đức Nam ra chiến trường khi trong bụng đang mang hình hài của bào thai bé bỏng…Tác giả Nguyễn thị Lệ Vinh đã viết trong bài thơ Cánh Buồm…
Chiều xưa một buổi chia ly
Cánh buồm em tiển anh đi xuôi dòng
Môi cười mà lệ ứa lòng
Anh đi muôn dặm, em mong anh về

Ai ngờ gió táp bão giông
Tìm đâu ra cánh buồm dong bây giờ
Cánh buồm hiện lại trong mơ
Cánh buồm chết giữa hồn thơ cuối chiều
Thế đó, vẫn biết tiễn đưa chồng ra chiến trận là niềm tự hào không chỉ riêng cá nhân bản thân, mà còn vinh hạnh cả giòng tộc và làng quê, nhưng tận đáy lòng của người vợ trẻ vẫn lo lắng bồn chồn, vẫn nhớ thương mong đợi ngày về người người chồng trẻ…

Ngày thống nhất cũng đã đến sau bao năm ngóng đợi mong chờ của toàn thể nhân dân nước Việt…Những người chàng trai cô gái năm xưa nay đã trở về trong bộ quân phục bạc màu theo thời gian, còn bám bụi đường và thoảng mùi thuốc súng chiến trường…Mẹ con vợ chồng đoàn tụ khóc nức nỡ, trong hạnh phúc nước mắt chảy dài theo gò má nhăn nheo của mẹ…
Cũng có những người mẹ, người vợ thẩn thờ chờ chồng con mòn mõi bặt tăm chim cá…Những con thân yêu ấy đã nằm lại trên chiến trường Miền nam, đất nước mang ơn anh những anh hùng liệt sĩ…
Những dòng thơ của Nguyễn thị Lệ Vinh lại nghẹn ngào trong tiếng nấc tan nát cõi lòng…
Sông buồn trôi giữa cô liêu
Đôi bờ liễu rủ đìu hiu đứng nhìn
Trăm năm xõa tóc soi tìm
Cánh buồm thăm thẳm lặn chìm đáy sông

Xót thương nhớ lại chiều xưa
Cánh buồm mất hút người xưa không về
Mắt điên dại lòng tái tê
Đêm khuya sâu thẳm lệ tràn suối thơ
( Bài thơ Cánh buồm )
Thế mới ngộ ra chiến tranh khốc liệt như đến dường nào, người Mỹ đã đem chiến tranh bom đạn và chết chóc đến đất nước Việt nam, để ngày thống nhất biết bao nỗi đau thương mất mát trút lên hàng vạn con người Việt vốn sống an bình hiền hòa…Mẹ mất con, vợ mất chồng người thân mãi mãi nằm lại chiến trường trong rừng xanh núi thẳm…Ôi! đau đớn không bút mực nào diễn ta nỗi…
Chiến tranh đã rời xa lâu lăm rồi, bây giờ là cuộc sống hòa bình lạc quan khắp nơi nơi, các chàng trai cô gái lại hẹn hò như tác giả Nguyễn Đức Lân rũ rê cô gái trong bài thơ Về Trần Xá…
Về Trần Xá em nhé!
Đôi ta cùng dạo chơi
Những đường hoa rực rỡ
Bình yên một góc trời
….
Về Trần Xá em nhé!
Về vui với làng thôi
Nụ cười nở trên môi
Hát khúc ca yêu đời
Rồi lại thêm tác giả Nguyễn Đình Thi rũ rê thiết tha cô gái nhỏ trong bài thơ Về Trần Xá Cùng Anh…
Em có về Trần Xá với anh không
Quê làng xưa đã bao mùa thay áo mới
Nhật Lệ - Sông quê ngày đêm mong đợi
Đón nhau về trong nắm ấm thân thương

Em có về Trần Xá cùng anh không
Nơi tuổi thơ với cánh đồng lộng gió
Cuối bờ đê ta cùng nhau cắt cỏ
Vui thả diều khi bóng ngả hoàng hôn
Người làng Trần Xá không bao giờ quên cây đa bến nước, cho dù đi xa hàng chục năm vẫn nhớ rõ hình bóng bến đò ngang có cây đa to rợm bóng rũ xuống dòng dông Nhật lệ, như nỗi nhớ da diết của tác giả Nguyễn Văn Hòa Bê với bài thơ Bến Đa…
Nơi đây còn mãi tuổi thơ anh
Nơi của ba sông đủ ngọn ngành
Tôm bạc mắc mồi câu cá bống
Đá kè xây tổ bắt cua xanh
Ngày mưa nhóm lửa khoai đầu bãi
Bữa nắng lưng trâu ổi cuối ghềnh
Lớp lớp chim cu về ăn trái
Đa làng mùa quả đẹp như tranh
Để có một làng Trần Xá giàu đẹp như hôm nay, chúng ta cũng không quên những tháng năm oanh liệt gian nan trong lửa đạn, làng ta hứng biết bao bom đạn giặc Mỹ trút xuống làng quê…Đúng quá khốc liệt dã man và kinh khủng, nhưng giặc không thể nào diệt được ý chí kiên cường bất khuất của người dân Trần Xá…Tác giả Võ Văn Định đã viết trong bài thơ Có Một Thời…
Nghĩ về Trần Xá mình ơi
Mo cơm gánh củi một thời long đong
Rú ngang rú nậy quay vòng
Nhọc nhằn xóc rựa chờ đò sang sông
Thu tàn rồi lại sang đông
Thương đời vất vả từ trong thiếu thời
Lớn lên mười chín đôi mươi
Dừng trang sách,gánh trang đời chiến binh
Bom rơi đạn nổ bên mình
Lấy thân che bạn còn tình nào hơn
Người đi xẻ dọc Trường sơn
Càng qua gian khổ càng thương quê nhà
Đời nay lên tuổi ông bà
Thương người vất vả bôn ba với đời
Tác phẩm thơ Làng Tôi của nhiều tác giả làng Trần Xá rất nhiều bài thơ hay nhưng trong phạm vi giới hạn của bài viết, chúng tôi chỉ mạo muội trích dẫn một số đoạn thơ tiêu biểu của một số tác giả, rất mong những tác giả trong tập thơ Làng Tôi thông cảm, chúng tôi mong đón chờ các vị sẽ xuất bản thêm nhiều tập thơ nữa, để chúng tôi lại có dịp đọc thơ dùm cho các bạn yêu thơ.
Bài viết chỉ nêu lên cảm nhận riêng cá nhân của người viết chứ không dám xem đây là bài luận thơ vì đơn giản bản thân chúng tôi chưa đạt đến trình độ để bình thơ người khác, mong quý vị thông cảm nhé…
Tôi tự hào là người làng Trần Xá, bởi nơi mãnh đất nhỏ nhoi ấy có biết bao nhân tài, với tấm lòng yêu thương mến khách, đùm bọc lẫn nhau của người dân Tràn Xá. Tự hào quá đi thôi!...
Đà Lạt, ngày 7/5/2021