VỀ QUÊ!

( Kính tặng làng Trần Xá!)
Sau nạn " Đại hồng thủy " tháng 11 năm 2020 làng Trần Xá bị tàn phá rất nặng nề,rồi tiếp theo là giặc covid
Nhưng với tinh thần vượt khó, toàn dân đồng sức, đồng lòng bên Đảng xây dựng quê hương đến hôm nay đà mỹ mãn.
Nhân dịp kỷ niệm ngày thống nhất đất nước tôi viết bài thơ tặng làng kính nhờ trang web chuyển giúp.
Trân trọng.

KÝ ỨC

https://langtranxa.vn/.../trang-th.../597-k%C3%BD-%E1%BB%A9c
Ngày vui nhớ lại chuyện xưa
Đường quan lát đá nắng mưa môt thời

KÝ ỨC

Ngày vui nhớ lại chuyện xưa
Đường quan lát đá nắng mưa môt thời
Mái tranh khói tỏa khắp nơi
Lũy tre xao xuyến những lời mẹ ru

Chiều chiều vọng tiếng chim cu
Bớ sông hóng gió vi vu sáo diều
Võng tre mẹ thả câu kiều
Kẽo cà kẽo kẹt phiêu diêu đất trời

Nhớ ngày gió rét áo tơi
Đồng sâu bĩ bõm mẹ tôi cấy cày
Củ khoai củ sắn lắt lay
Con đam bắt được lận ngay lưng quần

Ỗ rơm Lồng ấp ấm thân
Vá chằng vá đụp áo quần vẫn mang
Họ hàng rệp rủ nhau sang
Ghẻ khô ghẻ nước cả làng ngứa chung

Gian nan cực khổ khốn cùng
Trong cam go ấy thủy chung tình người
Nay về thăm lại quê tôi
Vui mừng làng đã “lên đời” từ lâu

Đói nghèo giờ đã lúi sâu
Quê hương đổi mới mạnh giàu ấm no
Cây đa bến nước con đò
Đình làng chợ sớm, câu hò Lệ Giang

Trời đất sông nước mênh mang
Thần Đinh ngự bóng giang san ngút ngàn
Thiêng liêng hai tiếng NHÀ TRÀN
Quê tôi Trần Xá WEB LÀNG ngợi ca.

                        Võ kỳ 10/4/2023
2
2
2 2

 GỬI VÀO TIM NHAU!

Kính thưa ban biên tập! 
Người ta có câu rất hay,rất đúng :" Thời học sinh là khoảng đời đẹp nhất của con người". Tôi cũng là một học sinh của trường cấp 3 huyện Quảng Ninh tỉnh Quảng Bình liên khóa (1979-1982).
Năm nay lớp B của gồm hai xã Hàm Ninh- Võ Ninh,(trong đó làng Trần Xá có 9 người) tổ chức buổi gặp mặt.  Nhân lễ kỷ niệm 40 năm ngày ra trường  tháng 6 (1982- 2022) tôi viết bài thơ này tặng lớp.  Nay tôi gửi đến kính nhờ trang Báo Điện tử làng Trần Xá chuyển giúp.
Trân trọng!

                   (Kính tặng thầy giáo , cô giáo của em!
                   Thương tặng các bạn lớp B!)

HỒ NƯỚC

Cách đây khoảng 20 năm, khi con trai đầu lòng của tôi khoảng sáu, bảy tuổi là đứa rất gần gũi với ông nội. Cứ mỗi lần nghe nó bi bô đọc bài thơ Hồ nước của ông sáng tác là tôi liên tưởng đến sự tích hồ nước đầu làng mình. Bài thơ rất dài nên có đoạn nó quên lại được ông nhắc cho rồi dần cũng thuộc. Tôi còn nhớ như in cảnh khi hai ông cháu ngồi với nhau là ba tôi lại bảo: Xều đọc bài thơ Hồ nước cho ông nghe đi là nó lại đọc. Giọng đọc của một đứa trẻ khi đó diễn đạt nghe rất dễ thương. Qua bao năm, ba tôi nay cũng đến tuổi gần đất, xa trời. Nhiều lần tôi muốn ghi lại bài thơ đó nhưng vì ba tôi không còn nói đươc. Có lần hỏi lại con trai thì nó bảo bài này dài lắm, đã lâu rồi nên con không nhớ hết. Hôm nay, vào ngủ với ba, tôi cố lục mà may mắn tìm thấy cuốn sổ có bài thơ nên ghi lại.
Xin gửi đến quý vị và bạn đọc cùng thưởng thức bài thơ của ông Nguyên Đức Mến viết về một di sản đặc biệt của làng mà thế hệ cha anh và chúng ta một thời gắn bó và không thể nào quên.
                       Nguyễn Đức Nhật