PHIẾN ĐÁ ĐƯỜNG QUAN

Tôi nhớ một câu ngạn ngữ đại ý: Những kỹ niệm - khi người ta xa nhau thì kỷ niệm đó sẽ trở thành vật lưu niệm năm tháng nhớ mãi.

Với tôi - con đường Quan, con đường lát bằng những phiến đá ngày xưa có một vị trí quan trọng trong ký ức của dân làng Trần Xá (và cũng là đặt hàng của trang website cho những người Trần xá viết về con đường này trong thời gian tới). Bao kỷ niệm vui buồn gắn với con đường là những dấu ấn khó phai mờ, nơi ấy đã gắn những năm tháng trẻ thơ, những vui buồn theo năm tháng chứng kiến nuôi dưỡng những tình bạn bè chân thành và những mối tình của trai gái làng trong đó có mối tình đầu của tôi. Tất cả trở thành dấu ấn trong bao thế hệ và để cho những người đi xa luôn nhớ về quê hương nguồn cội.

Xin gửi đến quý vị bài thơ PHIẾN ĐÁ ĐƯỜNG QUAN và những năm tháng thanh trẻ của tôi đã từng yêu và thương.

Kỷ niệm nhớ ngày lên đường nhập ngũ.

Sắc hồng hoàng hôn nhẹ rơi
Làng quê vằng vặc sáng ngời ánh trăng!
Trên con đường đá một hàng*
Thành "công viên" của dân làng vui chơi.
Chuyện dưới đất, chuyện trên trời...
Đường Quan* rộn tiếng nói cười vui thay!
* *
*
Chị Hằng ghé xế hàng cây
No tròn ánh sáng ngủ say im lìm.
Cây đa, đường đá, sân đình
Góp công xây đắp duyên tình lứa đôi.
Đường Quan hai đứa cùng ngồi
Mơ theo trăng xuống, thả hồn lên mây...
* *
*
Ai đem trăng thả về tây
Cho đêm ngắn lại, gần ngày chia ly?
Gà kia đừng gáy nữa mi
Đợi cho ta kịp hứa gì với em!
Vầng Nguyệt nhường bình minh lên
Bóng em duyên dáng khuất dần hàng cây..
* *
*
Người đi trở lại nơi đây
Nhìn con đường đá đã thay mất rồi.
Tìm đâu phiến đá em ngồi
Em ơi! Sao nỡ quên lời:"Chờ anh"?


Ngọc Truyền Trần Xá