Anh Hoàng Văn Dơn (tên khai sinh là Hoàng Văn Nhơn) là một trong những kỹ sư Bách khoa đầu tiên của làng Trần Xá. Hiện nay, anh là Chủ tịch Hội Đồng hương xã Hàm Ninh tại Hà Nội.
Với tình cảm luôn hướng về quê hương thân yêu, anh Dơn là một trong những người nhiệt tình ủng hộ về tinh thần và kinh phí để trang Website làng Trần Xá và bài hát đầu tiên của Làng ra đời.
Website xin gửi lời cám ơn và trân trọng giới thiệu chùm thơ mang tâm tư hoài niệm về quê hương, về bạn bè của tác giả.
Đôi lời
Tôi không phải là nhà thơ, mà chỉ là người làm công việc khoa học. Kiến thức văn thơ của tôi chỉ được học trong chương trình phổ thông mà thôi. Mặt khác năm cuối học phổ thông của tôi, giặc Mỹ mở cuộc chiến tranh phá hoại miền Bắc. Vì vậy chúng tôi phải đi sơ tán, tự đào hầm, xây dựng trường, lớp nên việc học cũng không được nhiều. Những gì tôi viết chỉ là những cảm xúc, những hoài niệm của mình qua thời gian và từng trải của cuộc đời mà có. Mong rằng những ai không ngại phí thời gian mà đọc đến, hãy mở lòng lượng thứ.
DẠ HOÀI
Nữa già thế kỷ bôn ba,
Ngọt bùi cay đắng đã qua hết rồi
Dòng sông bên lở bên bồi
Đông tây kim cổ cũng trời đất chung
Nổi niềm hai tiếng quê hương
Xa quê, quên lối, lạc đường mấy ai ?
Dập dồn gió vỗ cành mai
Bồng bềnh mây tiễn bóng ai về chiều…
Hoàng hôn nhuộm tím quê nghèo
Dòng sông một dải thuỷ triều: xuống, lên
Đến bến đò bồi hồi nhớ lại
Lúc trẻ thơ bạn cũ chăn trâu
Mo cơm cắp nách, nón che đầu
Đứng lưng trâu qua sông Nhật Lệ
Thủa ấy sao ngây thơ đến thế ?
O Trẵn, O Mai, anh Nảo, anh Đà…
Lên bờ rồi, như thể vỡ oà
Đứa hái sim, đứa đi tìm ổi
Nhớ bãi chăn trâu, đói, khổ một thời
Hói Am, Rôộc, Móng Cầu, đâu nhỉ ?
Ao Nác Su, Bến Nghè, Hoóc Què, Ao Nác Cạn…
Tóc bạc rồi mới hoài niệm về nhau
Sao lúc ấy nó hồn nhiên thế ?
Bạn bè tôi bao người tri kỷ
Anh Tráo, anh Huy, anh Nhuận, anh Tân, …
O Lợi, o Thoài, o Mai, o Thảnh …
Đi học qua sông, ông Biển đưa đò
Có trận nam cồ, gió thật quá to
Nó rít lên từng hùn như bão …
Ông lắc đầu, đò không chèo được.
Lũ trẻ bơ phờ đói, khát mà thương
Giữa trưa hè nắng đổ chang chang
Bãi Cồn Dừa không bóng cây, lều quán
Cả lũ đói không có gì bỏ bụng
Chọt khoai mầm lót dạ cho yên
Khổ thế sao vẫn giữ ân tình ?
Nhớ mãi… đến bây giờ vẫn nhớ
Đợi mãi trăng lên chèo đò đi rú
Đi củi Kim Sen một lũ lơ ngơ
O Thảnh hỏi: sau này chúng bây mần chi đó ?
Tau lái máy bay cho thoả chí tang bòng
Qua làng mình tau lượn mấy vòng
Nhìn thấy bọn bây, tau ở trên không
Đồng lúa làng mình chín vàng rực rỡ
Đứa lái máy cày, máy gặt lúa
Để quê mình đẹp tựa trong thơ
Đến tận bây giờ chẳng đứa nào ngờ
Riêng o Thảnh mơ làm cô giáo
Có mối tình trong sáng như pha lê
Lấy anh Tân lúc mới tóc thề
Đầu bạc, răng long, ân tình, chung thuỷ
Còn bạn chăn trâu của mình đâu nhỉ… ?
Đứa đã ra đi theo kiếp luân hồi…
Còn lại như tôi là bao nhiêu nữa…?
Ước gì có một ngày hội tụ
Để tiếng cười giòn mãi của tuổi thơ.
TRĂNG QUÊ
Đêm hôm ấy,… trăng tròn đến thế?
Ngồi bên anh, em chẵng nói điều chi
Trăng tỏa sáng dát vàng mặt đất
Soi bóng đôi ta, xuống thềm hè
Trăng cũng hiểu nổi lòng đôi trẻ
Hai mái đầu kề sát lên nhau
Thổn thức rung lên từ mái tóc
Cứ thương hoài thương mãi phải không?
Ghé tai người yêu, em hỏi thì thầm
Mai đi rồi, anh có nhớ em không?
Nhìn mắt em, ngấn lệ lưng tròng
Thương em quá, biết mần chi được
Ngày mai anh lên đường đi lập nghiệp
Cho chúng mình, cho đất nước mai sau
Chẳng biết nói chi, bốn mắt nhìn nhau
Em đã hiểu đôi bạn cười khúc khích
Tựa bờ vai gửi cả tâm hồn
Và như thế, …đến gà gáy sáng
Bầu trời trong xanh, chị hằng cứ ngắm
Vẫn để yên cho đôi bạn tâm tình
Trăng đẹp quá, bao đời ẩn hiện
Trăng vẫn trong veo, trong tiếng gió rì rào
Trăng chẳng dối lừa, hờn ghen, thù hận
Trăng là tình yêu, muôn ngàn mộng, trăng ơi
Chiếc chõng tre hai đứa vẫn ngồi
Đôi bạn trẻ đang mơ gì đấy nhỉ?
Buổi tối hôm nay bình yên đến thế
Bùm! bỗng tiếng nổ xé toang
Xé toạc không gian, và xé cả thời gian
Tiếng bom bi, rốc két nổ vang
Chùm pháo sáng kéo dài dăm cây số
Thế là đêm nay hai tâm hồn không ngủ
Bịn rịn đưa em về, kẻo mạ la rầy …
Chia tay em , nửa thế kỷ đong đầy
Đầu bạc, răng long, tìm về bến cũ
Sáo đã sang sông, để lại bến đò
Bến cũ đây rồi, sáo còn nhớ anh không?
Hà Nội tháng 10- 2014
Hoàng Văn Nhơn