Tiếng quê chênh vênh hỏi, ngã
Giọng trầm nằng nặng miền trung
Gió lào bào mòn góc rạ
Hai đầu đòn gánh uốn cong
Ta nhớ: gừng cay muối mặn
Mỗi khi xuống biển lên rừng
Ai sinh câu "hò khoan họ"
Để sông để biển đa mang
Cây ló (lúa) mở ra bát ngát
Bắp ngô nắng rát mùa hè
Củ khoai trằn mình trong cát
Li ti hạt xốp bơ phờ
Mẹ dặn con kiêng pha giọng
Máu con từ mạch giếng làng
Ao đục thì ta đừng tắm
Sống đời lấy chữ làm sang
Xa nhà đã mấy mươi năm
Người quê chỉ còn chút giọng
Tôi giữ làm hơi cầm bóng
Nhận nhau qua tiếng mời chào .
Xa Vắng