Anh Nguyễn Bá Hùng, người con của làng Trần Xá lập nghiệp và sinh sống ở tại Hà Nội, anh là tác giả Bài Cồn Nổi đăng trên web của làng ngày 7/1/2015 (./con-noi.htm);
Nay anh gửi một bài thơ viết về bà Ngoại của của các con anh cũng sinh ra từ mảnh đất miền Trung nay tuổi già cùng sinh sống bên con cháu, thơ anh như lời tự sự gửi gắm về những tình cảm trải qua năm tháng và công ơn cha mẹ gần gủi gắn bên cuộc đời mình.
Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Bà là bà của chúng con
Năm nay tuổi đã vừa tròn tám mươi
Trăm năm “bát thập” oách rồi
Vẫn ăn, uống tốt, nói cười giòn tan
Giọng bà ngoại thật là sang
Tai tinh, mắt sang, tóc tiên ngời ngời
Sáng ngủ dậy đã ra ngoài
Cùng bè cùng bạn dạo chơi mấy vòng
Chiều về đi bộ thong dong
Tối xem phim chuyện tình “ông” với “nàng”…
Mặc cho thế sự …hèn, sang…
Đặt lưng bà đã ngáy luôn một lèo…
Nhớ thời còn ở đất nghèo
Miền Trung lận đận, nhiều phen cực lòng
Sắn, khoai chẳng đủ mà ăn
Hạt cơm chan nước mắt thầm…mặn hơn
“Nghĩ mà thương” (*), kiếp lêng đênh
“Phong trần” (*) còn gặp phong trần “đến đâu” (*)?...
Từ ngày bà bước sang cầu
Cùng ông cất bước đi miền đất xa
Cuộc đời như có phép tiên
Bà thành cô giáo dịu hiền sớm hôm
“Gõ đầu trẻ”, “dạy chữ thánh hiền”
Bà truyền tâm, đức, mở thêm tầm nhìn
Mong sao đến tuổi trưởng thành
“Đàn chim” khôn lớn tung hoành dọc, ngang
Một đời, một kiếp đa mang
Vị non, vị nước, vị tình chồng, con
Bát cơm, tấm áo, lòng son
Bà cho tất cả cháu, con – một đời…
Gieo neo…là bể không lời
Đứa nào vất vả phận người Bà thương
Đứa nào làm lụng tỏ, tường
Dư ăn, dư mặc, bà mừng, bà vui
Trải bao cay, đắng, ngọt, bùi
Thuyền đà về đến bến bờ đó thôi!…
Tiếc thay, ngày ấy… Ông ơi!
Ông đừng đi!.. Bà còn được thầm thì bên Ông…
Dưng mà…vẫn đấy Bà trông
Ông ngồi đằm thắm, ung dung bàn thờ
Thanh cao mái tóc bạc phơ
Nụ cười như thực, như mơ…rạng ngời
Bà cứ kể, Ông cứ ngồi
Nghe Bà, nghe trọn hết đời thì thôi!...
Nay Bà đắc thọ tám mươi
Cháu con xum họp nói lời thiết tha
Nôm na lục bát giao hòa
Từ tâm dâng tặng, kính Bà bách xuân…
N. B. H
(*) Chữ trong truyện Kiều Nguyễn Du