Trên facebook với tên “Huynh Nguyen Huu” có nhiều bài thơ hay về chủ đề quê hương. Khá đông bạn đọc cũng hòa minh với tác giả cảm nhận, chia sẽ những tình cảm về mảnh đất nơi sinh ra, lớn lên và nổi niềm của người xa quê. Qua liên hệ, Ban Biên tập langtranxa.vn lại rất vui khi biết anh Nguyễn Hữu Huỳnh quê ở làng Hàm Hòa nhưng quê ngoại lại ở làng Trần xá, hiện anh sinh sống và làm việc lĩnh vực kinh doanh tại TP Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai. .
Trang web đề nghị và được sự đồng ý của anh chuẩn bị đăng bài thơ QUÊ HƯƠNG ĐỢI CHỜ lại nhận thêm bài thơ QUÊ NGOẠI TRONG TÔI món quà anh gửi riêng cho làng Trần Xá, một thời anh đã có kỷ niệm đẹp về mảnh đất đầy thi vị này.
Xin giới thiệu hai bài thơ và xin chân thành cảm ơn tác giả Nguyễn Hữu Huỳnh. Web langtranxa.vn mong rằng sẽ tiếp nhận thêm nhiều tác phẩm đóng góp của anh.
QUÊ HƯƠNG ĐỢI CHỜ
Lâu lắm anh chưa về thăm quê cũ.
Cải trổ ngồng vàng đợi dấu chân xưa.
Lũy tre già còn nguyên như mọi thủa.
Lá đung đưa như vẫy đón anh về.
Mấy mươi năm anh biền biệt xa quê.
Con sông già nước lớn –ròng thầm lặng.
Hàng dương xanh như đợi chờ năm tháng.
Lối cũ mong tìm lại dấu chân quen.
Em biết trong anh không thể nào quên.
Mảnh trăng gầy đầu non ngày đông giá.
Cơn gió lạnh lùa phên thưa buốt giá.
Mẹ ngồi bên bếp lửa nấu cơm chiều.
Khói lam nhẹ bay từ mái tranh nghèo.
Mẹ chắt chiu nuôi anh vào đại học.
Chợ sớm chợ chiều đổi từng hạt thóc.
Làm hành trang cho anh bước vào đời.
Gian khó nghèo nàn là chuyện xa xôi.
Chỉ còn lại trong dư âm chuyện kể.
Còn con sông, giếng làng nay vẫn thế.
Đợi anh về bao năm tháng đi xa.
Quê hương như sông mẹ nhớ phù sa.
Lặng lẽ thâm trầm đợi chờ năm tháng.
Như mắt ai ngóng đợi đến nhạt mờ.
Tháng 03/2015
Lời tựa của tác giả kèm bài thơ tặng Làng Trần xá:
Xin gửi đến bà con quê ngoại làng Trần Xá một vài kỷ niệm còn lại trong tôi từ thuở ấu thơ và mang theo cho đến tận bây giờ. Tôi được biết quê ngoại khi còn tấm bé, mỗi khi có việc ở bên ngoại mạ dắt tôi theo cùng về ngoại thăm quê. Quê nội tôi ở Hàm Hòa cách chỉ con kênh Duy Hàm và băng qua cánh đồng là đến. Tôi nhớ ngày đó mùa đông rét, mạ tôi che nón nghiêng nghiêng dắt tay băng đồng về quê ngoại cho nhanh. Đi đường quan qua Hữu Phan rải sỏi dễ đi nhưng xa lắm. Dọc đường đi qua những địa danh có con đường trải từng phiến đá khoai to có cây đa, mạ tôi kể cho nghe vì sao có con đường lát đá. Về nhà bà con (Cụ TrườngCụ Thăng hay nhà O Bưởi) tôi theo đám con cụ con o chơi khắp làng.Thằng cu nậy (Hoàng) con Cụ Trường, thằng Tuấn con Cụ Thăng dắt tôi đi coi lô cốt Tây lên bến đò qua lò vôi Trung Quán. Chiều mạ tôi bảo về nhà tôi không chịu về muốn được ở thêm ít ngày.
Vào Nam lập nghiệp sinh sống 35 năm trôi qua nhưng hình ảnh về quê ngoại vẫn mãi đậm nét trong tôi.
QUÊ NGOẠI TRONG TÔI
Thuở bé thơ theo mẹ về quê ngoại.
Mẹ kể cho nghe nơi mẹ được sinh ra.
Phía tây rú sông phía đông ruộng lúa.
Lớn mẹ làm dâu quê nội Hàm Hòa.
Đây con đường lát đá có cây đa.
Thửa mẹ nhỏ chơi ô quan dưới gốc
Bao thăng trầm cây vẩn xanh nẩy lộc
Sao mẹ bâng khuâng đứng lặng một mình
Mẹ dắt về thăm dấu tích sân đình .
Nơi thờ cúng thổ thần người công đức.
Tạ ơn trên cho nông nhàn mùa được.
Cuộc sống ấm no quốc thái dân an.
Mẹ chỉ ven sông có bến đò ngang.
Đi chợ Cộôc lên đò sang bên nớ.
Đò nối duyên bao người nên chồng vợ.
Phải duyên nhau không lặn lội kiếm tìm.
Mấy mươi năm tôi nhớ mãi bóng hình
Làng Trần Xá có cây đa bến nước.
Như bao người vì dòng đời xuôi ngược.
Vẫn nhớ hoài Quê ngoại chẳng hề nguôi.
Tháng 03 năm 2015
Nguyễn Hữu Huỳnh
An Bình Biên Hòa Đồng Nai